Những bài thơ mưa Sài Gòn hay nhất

Tổng hợp những bài thơ viết về những cơn mưa Sài Gòn hay nhất. Những bài thơ tâm trạng viết về những cơn mưa rất bất chợt của Sài Gòn.

Những bài thơ mưa Sài Gòn hay nhất

BÀI THƠ: SÀI GÒN CHIỀU MƯA

Tác giả: Cai Nui Luong

Em về cái nắng theo về
Sài Gòn đổi gió dầm dề mưa bay
Ngoài trời mưa vẫn lất lây
Trong anh nổi sóng từng ngày nhớ em!

Nhớ em lọn tóc suôn mềm
Đi vào giấc ngủ đêm đêm mơ màng
Nhớ em giọng nói khẽ khàng
Nụ cười khoé mắt dịu dàng đài trang

Cầu Kiều ai lỡ cắt ngang
Sông Ngân cách trở lỡ làng tình duyên
Trai anh hùng gái thuyền quyên
Em đi để lại lời nguyền kiếp sau!

BÀI THƠ: NHỚ CHIỀU MƯA SÀI GÒN

Tác giả: Do Phu Duong

Tháng sáu về rồi phải không em?
Mưa rơi cho ướt cánh lá mềm
Đôi ta đứng dưới hiên trường vắng
Lặng nhìn bóng nước trải mênh mông.

Sài Gòn bất chợt những cơn giông
Mưa rơi trong nắng đất thơm nồng
Lắng dịu bầu trời đang oi bức
Tháng ngày lưu lại dấu ước mong.

Xa người tôi vẫn nhớ tiếng xưa
Tí tách chiều mưa nói sao vừa
Hàng cây trút lá khi lộng gió
Tóc nàng điểm nhẹ dấu chân mưa.

Chiều nay mưa trút xuống giọt buồn
Nhạt nhoà như ngấn lệ trào tuôn
Mưa rơi đậm sắc màu nhung nhớ
Nhớ giọt mưa buồn trong mắt em…

BÀI THƠ: MƯA SÀI GÒN

Tác giả: Nguyễn Kim Long

Sài Gòn chợt nắng chợt mưa..
Vừa chang chang rọi, đã lùa hạt giăng!
Một mình anh, đi giữa phố Sài Gòn.
Mải miết tìm em, khi trời còn đọi nắng.
Bởi thiếu em, nên mây vần vũ nặng..
Thả giọt buồn, ngập trắng bước anh qua!
Trong làn mưa giăng kín, đẫm lệ nhòa..
Mờ ảo ảnh, bóng hoa em ẩn hiện..
Lúc thật gần, và lại rồi tan biến.
Chẳng thể nào với đến được tay nhau!
Giữa Sài Gòn, đèn đêm đủ sắc màu..
Dòng cay đắng tuôn mau trào ứa lệ.
Biết tìm đâu, giữa cõi đời dâu bể..
Bóng người tình..anh chẳng thể nào quên!
Tiếng chuông chùa văng vẳng đã ngân lên..
Mấy chú tiểu ngồi thiền trong am nhỏ..
Hiu hắt mấy ánh đèn..ai về ngõ..
Mưa giăng mờ, chẳng rõ mặt giai nhân!
Ngỡ là em, anh vội bước tới gần..
Ồ, chẳng phải..anh bần thần cúi mặt.
Khi giai nhân..nổi hờn đưa ánh mắt..
Anh lại càng quay quắt..nỗi nhớ em!
Mưa vẫn giăng kín lưới bủa, buông rèm.
Đêm Sài Gòn không em…lòng quặn thắt!
Ánh đèn đêm trong mưa..mờ hiu hắt..
Anh một mình, nén chặt nỗi niềm riêng!!

BÀI THƠ: MƯA NẮNG SÀI GÒN

Tác giả: Thái Uyên Sa

Sài Gòn chiều nay mưa buồn giăng lối
Lạnh ước vai gầy bỏng rát tim côi
Em đến bên anh bước chiều im lắng
Nhìn phố mưa xưa…ngập lối đi về

Mưa rơi ước… đường em đi hoang dại
Mưa đã từng thấm lạnh cả con tim
Mưa đầy hồn mưa buồn rơi trên má
Mưa lạnh đầy mưa đắng chát mi cay

Vẫn biết Sài Gòn mưa nắng thương vay
Nắng hanh hao hong tóc rối em chờ
Mưa mờ trời ,mưa chảy vào ký ức
Đã bao chiều tìm thức dậy trong nhau

Mưa vẫn rơi mưa thấm vào nổi nhớ
Ngày anh đi trời cũng đổ mưa sầu
Mưa thấm lạnh tim tật nguyền run rẩy
Nắng Sài Gòn hong kỹ niệm thoáng bay.

BÀI THƠ: TIẾNG MƯA ĐÊM SÀI GÒN

Tác giả: Đỗ Xuân Phong

Đêm nằm nghe tiếng mưa rơi
Sao tim vẫn thấy bồi hồi em ơi
Dẫu duyên thắm đã thành đôi
Hai con gần lớn gần khôn cả rồi

Ào ào mưa gọi xa xôi
Cái ngày hai đứa mỉm môi: CHÚNG MÌNH
Chúng mình đứng! chúng mình đi
Chúng mình hẹn, chúng mình thì thào yêu

Lộp bộp mưa gợi bồi hồi
Công viên thủa ấy ước hoài mưa, mưa!
Dẫu khuya một chút vẫn vừa
Về nhà vẫn nói : “tại mưa” thôi mà

Mưa ào ạt thấy vỡ òa
Kỷ niệm ngày ấy thăng hoa ngất trời
Sài gòn, mưa xoáy lốc trời
Sài gòn quay tít mù, môi mọng tình

Mưa ngớt chợt tỉnh giấc mơ
Quay sang ! “mụ béo”! -ơ-hờ-ro-ro!
Hai con cũng ngáy khò khò
Lạy trời thương, “Trời” cứ cho thế này.

BÀI THƠ: NGẪU HỨNG CHIỀU MƯA

Tác giả: Phạm Hiếu

Sài Gòn phố hôm nay trời mưa mãi
Ngập lối đi nước chảy đầy như sông
Bao chiếc xe đẩy dắt thật đau lòng
Thương người bán gánh gồng trong mưa gió

Giọt trắng xóa giăng phủ đi khắp ngõ
Cảnh kẹt xe đèn đỏ hay đèn xanh
Chen lấn nhau ai ai cũng muốn giành
Được đi trước để nhanh tránh lụt lội

Nhìn các bé đội mưa trông thật tội
Nước tới eo thật vội.. cặp nặng vai
Nhìn hoàn cảnh dạ thấy thật ưu hoài
Thương bọn trẻ tháng ngày chung với lũ

Từng đoàn xe nối đuôi trong vần vũ
Lại kẹt xe cảnh cũ leo lề đi
Mong qua nhanh dòng nước hôi đen xì
Những bọc rác vứt chi nơi hè phố.

BÀI THƠ: ANH KHÔNG THÍCH MƯA NĂNG SÀI GÒN

Tác giả: Ngũ Yên

anh chẳng thích mưa Sài gòn em ạ
vì chiều nay mưa làm ướt tóc em rồi
mái tóc đó đâu dành cho mưa vuốt
mà chỉ mình anh,anh được vuốt mà thôi
anh cũng ghét nắng Sài gòn em ạ
ngày hôm qua em che mặt ra đường
khuôn mặt đẹp là để anh nhìn ngắm
mà nắng làm em phải phủ khăn voan
anh thích những tia nắng chiều nhè nhẹ
và gió đùa trên cành lá đang xanh
thích lúc đó nắng hôn em hôn rất khẻ
còn gió làm cho mái tóc bay nhanh
để anh được vuốt ve làn tóc rối
hôn nhẹ lên đôi má của em hồng
khi tia náng cuối cùng vừa liệm tắt
anh vòng tay ôm chặt tấm eo thon.

BÀI THƠ: SÀI GÒN MƯA

Tác giả: Thu Trúc

Mới hết xuân mà trời đã vội mưa
Màu Tết đi qua như chưa xuất hiện
Giữa dòng xe tan tầm mãi kẹt
Áo mưa nào là áo em tôi?

Ôi thương quá nước mưa ướt đôi môi
Gió đã lạnh tô màu son tê tái
Mắt không khóc sao tôi sầu khờ dại
Em lạnh không…thân bé nhỏ ướt nhòa

Trời mưa gần rồi sầm sập mưa xa
Cơn kéo tới chẳng bao giờ báo trước
Giàn hoa giấy nhà ai thôi óng mượt
Dây ti gôn lả tả rụng hoa tim

Bên cửa ngồi chú mèo mắt lim dim
Nước tung tóe vào sợi râu…hoảng hốt
Ôi cơn mưa giao mùa bất chợt
Điện thoại rung…”anh có áo mưa không?”

Một tin nhắn thôi mà ấm cả lòng…

THƠ TÌNH: SÀI GÒN MƯA

Tác giả: Đỗ Cường

Sài gòn mưa giăng mỗi buổi chiều,
Đường về vắng lặng những cô liêu.
Ước gì có được tay măng níu,
Quán nhỏ bên đường đỡ quạnh hiu.

Vòng bánh xe lăn mưa buổi chiều,
Thương người quang gánh dáng liêu xiêu.
Thoáng nhìn dáng ngọc, môi hàm tiếu,
Tha lỗi cho anh lỡ liếc nhiều.

Bâng khuâng đứng đợi giọt mưa chiều,
Cô đơn giận dỗi muốn nâng niu.
Giữa lòng phố thị ai có hiểu,
Một mảnh hồn hoang đã tiêu điều.

Thứ bảy chiều mưa gió hắt hiu,
Nhớ bóng người xưa dáng yêu kiều.
Dư hương gửi lại, người đã kiếu,
Kỷ niệm đau nằm chốn tịch liêu.

BÀI THƠ: CHIỀU MƯA SÀI GÒN

Tác giả: Maylangthang Tdx

Mưa từ biển, mưa kéo về ngang phố
Gió ạt ào như thách đố mùa ngâu
Mong mưa đừng gieo rắc chuyện bể dâu
Cho cách trở, thôi bớt sầu cô lẻ

Mưa Gia Định tuôn tràn sang Bến Nghé
Mưa thét gào cào xé cả không gian
Mưa đẫm hồn ai lạc bước lang thang
Mưa xối xả cho quáng quàng nỗi nhớ !

Sài Gòn đó ! sao mưa còn trăn trở
Hay mưa sầu vì dang dở lứa đôi ?
Giọt dầm dề mặn đắng phủ bờ môi
Giọt lã chã chừng cuốn trôi khát vọng !

Mưa chiều hỡi..! xin một lần lắng đọng
Cho mắt huyền thôi ngong ngóng chờ ai
Hy vọng ngời , trúc mã quyện thanh mai
Và nắng mới phôi thai miền hạnh phúc !

BÀI THƠ: MƯA SG

Tác giả: Thu Trúc

Mưa Sài gòn tựa như cô gái
Thoắt giận dỗi rồi lại mỉm cười
Vừa trút xuống miên man lạnh tái
Lại bừng nắng cho gió thêm tươi

Mưa miền quê lũ về cuồng nộ
Nước ngập đồng cây lúa khóc than
Thôn nữ lau đôi giọt lệ tràn
Trôi đi cả sắt son vừa chớm

Mưa cao nguyên đại ngàn rừng thẳm
Sơn nữ buồn ngồi đốt tiếng ca
Ché rượu cần cô đơn chẳng nhắm
Bao chàng trai tạm biệt xa nhà

Biển ngày mưa quặn lòng tiên cá
Hoàng tử ơi mãi chẳng quay về
Đôi chân nào đi tìm chàng mãi
Tiếng hát nào như giọt lệ sa

Mưa nơi nào cũng gió cũng nước
Mà chiều nay ướt sũng nỗi buồn
Ngưu Lang Chức Nữ cần Ô Thước
Thơ ốm rồi mưa hỡi đừng tuôn…

SÀI GÒN CHIỀU MƯA
Thơ: Thắm Trịnh

Sài Gòn chợt nắng chợt mưa
Ta về mang cả tình chưa ngỏ lời
Tiếc chi mà dạ rối bời
Ngập ngừng chi… Nước sông rời bờ xa
Gió lùa quặn thắt tim ta
Cây cầu nghiêng ngả… Bóng xa thật rồi
Mây trôi! Mây có bồi hồi?
Còn ta ngồi đó…Hồn rồi… đi đâu?
Hồi suy tưởng xiết nông sâu
Lòng đan trăm nẻo chân cầu nước trôi…
Theo dõi
Thông báo của
guest
0 Comments
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Scroll to Top